16 tháng 12, 2012

UẤT ỨC THẦN CHƯỞNG -Phiên bản 2.0.1


             Phàm làm việc gi, dù tiểu sự hay đại sự, đều phải cần tìm hiểu thấu đáo, cân nhắc kỹ lưỡng rồi hãy làm. Nghĩ tới đâu làm tới đó, sai rồi lại sửa, sửa rồi lại sai tiếp, có khi chuốc hại vào thân, liên lụy người khác, thậm chí di hại tới con cháu đời sau,  cho dân, cho nước. Hạng Ngu Sĩ nầy đời nào cũng có.


                                                                         
           Có một chàng võ sĩ người thôn Bất Ngờ , xã Bất Trí thuộc huyện Chấp Mê, phủ Bất Ngộ ; mặt mày cũng khôi ngô tuấn tú, thường khi hành sự rất ư tùy tiện, ngẫu hứng, không phân  lợi hại, bất kể thị phi, vì vậy thường gây nhiều oán thù  trên chốn giang hồ nên mọi người thường gọi chàng ta  với cái tên là Bất Thông kỳ hiệp. Một ngày Bất Thông  bị kẻ thù đánh đuổi, cùng đường rơi xuống vực sâu, trúng đám lá cây dày đỡ thân, may mà không chết. Lần mò kiếm đường lên, thấy trong một hốc đá có một bộ xương người  đang nằm , một tay ôm lấy một cuốn sách, tay kia cầm thanh đao. Bất Thông  tò mò lần gỡ cuốn sách cầm lên đọc. Bìa trang sách mờ mờ dòng chữ rất chân phương:

 UẤT ỨC THẦN CHƯỞNG - Version 2.0.1 
  ĐỘC CÔ VÔ HẬU ĐẠI HIỆP chấp bút

            Lật trang đầu, nét chữ vẫn còn rất rõ, viết rành rành :
          - Ta, Độc cô Vô hậu Đại hiệp, một đời hành tẩu  giang hồ, tìm không ra người đối chọi, thân lại không có truyền nhân nên trước khi lìa đời, vừa tìm được bí mật của môn võ công tuyệt thế này thì không còn kịp thời gian nữa . Nay ta viết lại bí kíp này,  ai là người tìm thấy được nó sẽ là đệ tử từ trên trời rớt xuống của ta. Hãy gắng mà học để sau này thay ta hành hiệp giang hồ, giúp đời, trừ bạo.
              Lưu ý: Muốn luyện thành, trước hết phải tự cung.
            Bất Thông mừng rơn, nghĩ thầm may mà họa trung hữu phúc, ta cố gắng học xong bí kíp này sẽ trở thành vô địch thiên hạ, trả hết thù xưa, bá chủ giang hồ.
              Nghĩ xong, lượm thanh đao lên, ngữa mặt lên trời cười khan một đỗi, vung tay cắt phéng, máu chảy đầm đìa. Ráng nén cơn đau, xé áo băng bó xong ngồi xuống cầm sách lật tiếp trang sau. Lại rành rành máy chữ : 
            Nếu không tự cung cũng không sao nhưng thành tựu phải kéo dài thêm mấy tháng.
               Bất Thông  nổi cơn cuồng nộ, không nghĩ trước sau, cầm cuốn bí kíp khốn nạn đã hại cả một đời trai của mình, xé tan thành nhiều mảnh . Không ngớt cơn tức tối, lại còn thò vào tay áo  rút diêm ra châm lửa vào đống giấy , biến chúng thành tro cho hả giận. Những mảnh tro giấy theo gió lơ lững bay lên cao rồi rơi xuống. Trước mặt chàng, một mảnh giấy chưa kịp cháy hết . Đó lại là trang cuối cùng của cuốn bí kíp. Chàng ta thẩn thờ cầm lên, thấy cuối trang có mấy dòng chữ nguệch ngoạc, có lẽ lúc viết tới đây, Độc cô Vô hậu Đại hiệp đã sức tàn, lực kiệt : 
                Cuối cùng ta đã tim thấy một điều rất quan trong nhưng vừa luyện xong thì không còn hơi sức vì quá đói. Đệ tử ta nếu đã lỡ tự cung rồi thì cứ chiếu theo chương 3, trang 18 mà tập luyện, chỉ cần 3 con trăng là sinh thực khí sẽ trở lại như xưa.
                  Bất Thông  không nói được câu nào, chỉ kịp hét lên một tiếng, máu miệng trào ra như suối, té lăn xuống đất, hồn du địa phủ.
              Ngưu đầu, Mã diện áp giải hồn Bất Thông tới trước điện Diêm la. Diêm vương vừa thoáng thấy, đã ngữa mặt lên trời than rằng:
              -Ôi, năm ngoái đã có một con rồi, bây giờ lại thêm một thằng nữa chết vì Uất ức Thần chưởng.
               Bất Thông ngước đầu lên hỏi:
               -Thưa Diêm vương, sao phụ nữ lại chết vì nó ?
Diêm Vương quăng xuống một tập án phổ. Bất Thông cầm lên đọc, thấy ghi :
Nguyên nhân cái chết của Vô Tư Nữ Hiệp
        Vô Tư  Nữ hiệp, người đất Vô Minh,  nghe phong thanh trên giang hồ có pho Uất ức thần chưởng , ghi chép một môn võ công rất là ảo diệu nên lặn lội tìm kiếm. Sau bao nhiêu năm gian khổ , cuối cùng đã tìm được một  bản photocopy của pho bí kíp tuyệt học võ công  "Uất ức thần chưởng". 
        Khi lật  trang đầu tiên, thấy ghi : "Muốn luyện thành thì phải tự cung"
       Tự nghĩ  ta không có thì cần gì phải tự cung. Trời giúp ta rồi - Vô Tư mừng thầm 
      Đến trang thứ hai: "Nếu không tự cung vẫn luyện được nhưng phải mất thêm một ít thời gian"
      Nàng chợt nghĩ đến những kẻ võ phu đã hấp tấp mà chịu nhục biến thành thái giám vì cuốn bí kíp này, mới phá lên cười rất vô tư. 
        Thế rồi nàng ta say mê luyện tập suốt 1 năm trời.



         Khi luyện đến trang cuối cùng, thấy ghi "Nếu đã tự cung, luyện đến đây thì nó sẽ tự mọc lại" 
       Vô Tư lo sợ nhìn xuống rồi hét lên thất thanh, ngã lăn ra đất. Hồn lìa khỏi xác.
        Xét thấy Vô Tư ngu dốt, tự tìm cái chết nên phê án cho đầu thai làm heo.
          
Bất Thông  đọc xong án phổ, lăn ra đất bất tỉnh.

( Phóng tác theo văn phong tiểu thuyết võ hiệp từ chuyện cười ngắn cùng tên, ngày 17-12-2012)

1 nhận xét: